Âm nhạc thời Covid-19: Nghe nhạc Trịnh ngày cách ly buồn

Đầu năm 2020, cơn đại dịch có tên Covid-19 xuất phát từ Vũ Hán (Trung Quốc) đã gây ra một hệ lụy chưa từng có trong lịch sử nhân loại: cuộc sống ở tất cả các quốc gia đảo lộn hoàn toàn, hàng tỷ người phải cách ly ở nhà, sinh mạng con người mong manh hơn bao giờ hết. Trong tâm tình đó, Dòng Nhạc Xưa xin gởi đến quý vị một chút âm nhạc để chúng ta cùng xoa dịu nỗi đau này.

Nghe nhạc Trịnh ngày cách ly buồn

(Nguồn: bài viết của tác giả Huỳnh Dũng Nhân đăng trên DanTri.vn ngày 2020-04-02)

Ngồi nhà trong đợt cách ly chống dịch bệnh mới có hai ngày đã héo rũ và buồn tê tái, tôi chợt tìm đến những câu hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

Cái cảm giác khi nghe: “Lời kêu gọi cách ly toàn xã hội” có cái gì đó căng thẳng và buồn ghê gớm. Tôi đang “vui chơi giữa đời biết đâu nguồn cội” với bạn bè mà bỗng nhiên lại có:

“Một ngày như mọi ngày,
Đi về một mình tôi.
Một ngày như mọi ngày,
Quanh đời mình chợt tối.
Một ngày như mọi ngày,
Giọng buồn lên tiếp nối.
Một ngày như mọi ngày,
Xe ngựa về ngủ say…”

Tôi từ quận 1 về Bình Thạnh qua hầm chui Thủ Thiêm, con đường xưa kẹt cứng giờ trở nên thênh thang trống hoác, buồn tênh khiến tôi nhớ mấy thằng bạn vẫn túc trực trong cơ quan:

“Không còn ai
đường về ôi quá dài
những đêm xa người
chén rượu cay
một đời tôi uống hoài”

Mới ngày nào còn nhậu với nhau, cà phê với nhau, tán dóc với nhau, giờ đã mỗi đứa một nơi, muốn đến thăm nhau cũng không được :

“Tình yêu như thương áo
quen hơi ngọt ngào.
Rời nhau hôm nào,
hồn mình như vá khâu,
buồn mình như lũng sâu.
Rồi tình trong im tiếng,
rồi tình ngoài hư hao”.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *