DòngNhạcXưa đã có một bài viết về bản “Đôi mắt người Sơn Tây” của nhạc sỹ Phạm Đình Chương lấy ý thơ từ hai bài thơ “Đôi mắt người Sơn Tây” và “Đôi bờ” của thi sỹ Quang Dũng. Thế nhưng chúng tôi vẫn cứ tự hỏi cơ duyên nào mà Quang Dũng trong thời kháng chiến có thể cho ra những áng thơ trác tuyệt như vậy. Nhân đọc được một bài viết có giá trị của tác giả Quốc Việt đăng trên Tuổi Trẻ Xuân 2017, DòngNhạcXưa xin trân trọng giới thiệu cho người yêu thơ nhạc xa gần.
Đôi mắt người Sơn Tây (Phạm Đình Chương – Quang Dũng). Ảnh: AmNhacMienNam.blogspot.comĐôi mắt người Sơn Tây (Phạm Đình Chương – Quang Dũng). Ảnh: AmNhacMienNam.blogspot.com
Trong những ngày đầu Xuân Đinh Dậu 2017, nền tân nhạc Việt Nam vừa mất đi một trong những tên tuổi lớn: nhạc sỹ Hoàng Dương. Trong niềm tiếc thương đó, DòngNhạcXưa xin thay mặt hàng triệu con tim yêu nhạc cầu mong linh hồn ông mau về chốn hạnh phúc vĩnh hằng.
Xin mời quý vị nghe lại bản “Hướng về Hà Nội” bất hủ của Hoàng Dương
Hướng về Hà Nội (Hoàng Dương). Ảnh: AmNhacMienNam.blogspot.com
Tác giả ‘Hướng về Hà Nội’, nhạc sỹ Hoàng Dương từ trần
Nhân dịp nói về xe đạp trong âm nhạc, sẽ là rất thiếu sót nếu chúng ta không nhắc đến bản “Xe đạp ơi”, ca khúc đã ghi dấu ấn của cặp đôi Phương Thảo – Ngọc Lễ. Theo chia sẻ của chính tác giả: “Ngọc Lễ có nhiều kỷ niệm với chiếc xe đạp cà tàng của mình. Chiếc xe đạp mang trên lưng những cuộc tình thơ dại đáng yêu nhưng không phải với Phương Thảo. Ngay cả Thảo cũng có những kỉ niệm riêng với cuộc tình xe đạp không phải với Ngọc Lễ (cười). Khi không còn đi xe đạp nữa, nhìn các bạn trẻ chở nhau trên chiếc xe đạp, những vòng xe cứ quay đều như vòng thời gian mang theo bao kỉ niệm vui buồn. Điều đó đã mang đến cảm xúc cho Lễ viết bài hát này”. (Nguồn: TheThaoVanHoa.vn)
Xe đạp ơi…. đã qua rồi còn đâu? Chiếc xe đạp một thời gắn bó và chứa đựng tuổi thơ và hoài niệm của bao người…
Mấy chục năm trước, chiếc xe đạp là tài sản mơ ước của nhiều gia đình, giá bằng cả cây vàng và được giữ gìn như vật báu.
Đi đâu người ta cũng khóa xe rất cẩn thận phòng kẻ cắp rình bẻ khóa lấy đi một tài sản lớn. Trong nhà, xe đạp được để ở vị trí trang trọng, có gia đình còn đặt nó trên một cái giá đỡ bằng gỗ. Nhiều người phải dành dụm vài năm mới mua được một chiếc xe.
Nhân dịp đầu xuân Đinh Dậu 2017, DòngNhạcXưa xin quý vị xuôi về khá khứ để cùng chúng tôi tìm hiểu về những chiếc xe đạp xưa mà ngày nay đang dần dần trở thành kỷ niệm.
TTO – Có lẽ hiếm người Việt Nam nào không biết đến xe đạp. Nhân cột mốc 200 năm xe đạp chào đời, giai phẩm Xuân Tuổi Trẻ mời mọi người cùng quay lại với ký ức và cả hướng tới tương lai của chiếc xe đạp…
Học trò Trường Pétrus Trương Vĩnh Ký ở Sài Gòn thập niên 1930 (Photo NADAL Saïgon)
DòngNhạcXưa đã có một bài viết về bản “Bến Xuân” bất hủ của Văn Cao. Thế nhưng xung quanh bản nhạc này có rất nhiều giai thoại. Để các thế hệ trẻ có thêm tư liệu, chúng tôi xin mạn phép giới thiệu một bài viết hình ảnh người con gái đã gây cảm hứng cho nhà nhạc sỹ của chúng ta.
Hé lộ bóng hồng trong bài hát Bến Xuân của nhạc sĩ Văn Cao
Nhân dịp xuân về, DòngNhạcXưa trân trọng xin mời người yêu nhạc nghe lại bản “Bến Xuân” bất hủ.
Đầu thập niên 1940, nhờ các hoạt động văn nghệ với nhóm Đồng Vọng ở Hải Phòng, một tình cảm đẹp đã nảy sinh giữa nhà nhạc sỹ trẻ tuổi Văn Cao và đóa hoa hương sắc Hoàng Oanh của vùng đất Cảng. Có một lần (mà chúng tôi đoán là mùa xuân), nàng Hoàng Oanh ghé thăm Văn Cao và lần gặp gỡ ấy đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong lòng nhà nhạc sỹ. Đó cũng chính là cảm hứng để Văn Cao sáng tác nhạc phẩm bất hủ: Bến Xuân.
Về sau, tiểu thư Hoàng Oanh lập gia đình với một người bạn thân của Văn Cao là Hoàng Quý, tác giả của bản “Cô láng giềng” và là người sáng lập ra nhóm Đồng Vọng. Dòng đời thay đổi, chiến tranh Việt – Pháp nổ ra và Văn Cao đi theo kháng chiến. Sau đó, Văn Cao viết thêm một lời khác cho “Bến xuân” lấy tựa đề là “Đàn chim Việt”.
Thế nhưng, với DòngNhạcXưachúng tôi, “Bến xuân” vẫn mãi là “bến xuân” đầy huyền thoại, ghi lại một kỷ niệm khó phai mờ trong cuộc đời và sự nghiệp của Văn Cao!
Không ai có thể phủ nhận sự tài hoa của nhạc sĩ Văn Cao – cây đại thụ của nền tân nhạc. 16 tuổi đã có sáng tác đầu tay (Buồn tàn thu, năm 1939) và các tình khúc tiếp theo của ông được sánh vào hàng “siêu phẩm”: Suối mơ, Thiên thai, Cung đàn xưa, Bến xuân, Thu cô liêu, Trương Chi…
Theo dòng thời gian, Tết đã có nhiều thay đổi. Tuy nhiên những giá trị cốt lõi của mùa xuân xưa vẫn còn đó và DòngNhạcXưa luôn mong rằng những truyền thống quý báu này vẫn còn tồn tại mãi mãi với dân tộc Việt Nam chúng ta. Nhân dịp Xuân về, chúng tôi xin gởi đến quý vị bản “Tôi đi tìm lại một mùa xuân” của nhạc sỹ Đoàn Nguyên và cũng cần nói thêm là DòngNhạcXưa đã nỗ lực tìm kiếm nhưng thông tin về nhà nhạc sỹ vẫn còn rất hạn chế. Nếu bạn bè xa gần có thông tin hữu ích, xin liên hệ với chúng tôi.
Tôi đi tìm lại một mùa xuân (Đoàn Nguyên). Ảnh: AmNhacMienNam.blogspot.com
Nhân dịp xuân về, DòngNhạcXưa mời quý vị và các bạn dành chút ít thời gian tìm hiểu về âm nhạc dân tộc cùng với cố Giáo Sư -Tiến Sỹ Âm Nhạc Trần Văn Khê.
Giáo sư Trần Văn Khê – ngọn hải đăng âm nhạc cổ truyền Việt Nam
Hôm nay, ngày 2017-01-25 là một cột mốc đáng ghi nhớ với DòngNhạcXưa khi chúng tôi đạt cộc mốc 7000 người yêu thích (likes) qua trang Facebook (https://facebook.com/dongnhacxua). Nhân dịp này, chúng tôi xin gởi lời cảm ơn chân thành nhất đến tất cả quý ân nhân, các cộng tác viên, bạn bè thân hữu xa gần và toàn thể quý vị yêu nhạc xưa. Trong suốt 5 năm qua, DòngNhạcXưa đã liên tục phấn đấu và sẽ tiếp tục hoàn thiện hơn trong năm mới 2017. Nếu có điều gì sơ suất hay cần góp ý, trao đổi, xin đừng ngần ngại liên lạc với chúng tôi.